biết rằng
Biết rằng duyên ấy đắm say
Nhưng đời đã lỡ chia tay duyên tình
Giờ đây đành sống một mình
Ngậm ngùi mang mãi dáng hình của nhau
Đêm về hồn lắm nỗi đau
Nghe niềm thương cũ nghẹn ngào tái tê
Chìm sâu trong mộng mãi mê
Con tim lịm tắt tiếng thề ngày xưa
Buông dài theo dấu hạt mưa
Mặc cho giá lạnh sang mùa chơ vơ
Thầm lòng mong đến bao giờ
Tai mình nghe lại tiếng hò ai vang
Trong mùa lễ hội thôn làng
Nhìn ai trong cánh áo vàng mân mê
Hồn thương bổng chốc tìm về
Thấy người đang đứng bên hè tuổi mơ
Ngây ngô một thoáng đợi chờ
Gửi từng suy nghĩ vào thơ thoáng cười
Bên vườn hoa rực thắm tươi
Cùng trao tình ái đôi người ấm êm
Đưa hồn qua hết một đêm
Bên bờ sông vắng êm đềm thả thơ
Nguyện đời hai chữ tóc tơ
Nhưng mà chẳng hiểu chữ ngờ đa mang
Nên khi tình đã ly tan
Đành thôi vương vấn để nàng nhanh quên
Đông Hòa
30.07.07