đâu phải bởi dòng sông chưa cạn
Một ngày bắt đầu từ trong đêm tối
Khi cánh vạc bay về cuối trời sương
Xe lăn êm êm những vòng mệt mỏi
Bỏ tình cây khô đứng lại bên đường
Anh vẫn đi trong mùa thu vô tận
Nhớ những cuộc tình nằm ngủ hôm qua
Trái tim mang theo cơn buồn lận đận
Về với tháng năm đèn đỏ nhạt nhòa
Ở mỗi ngã tư tình người phân rẽ
Có những nhánh sông phiêu lãng một đời
Chợt nghe uyên ương vang lời cô lẻ
Gọi mãi cho đêm thấy bóng mặt trời
Em có chờ anh cuối đường ánh sáng
Như chiếc lá vàng rung giữa nắng trong?
Đâu phải vì anh chưa là sông cạn
Mà bởi mùa thu đã nở hoa hồng