con suối hồn nhiên
Trước mặt anh có tình thơ đón đợi
Trong tâm tư một biên giới nối dài
Như vệt chiều một ráng đỏ chia hai
Em, con suối, vẫn hồn nhiên qua đó
Nỗi niềm riêng chưa một lần mở ngõ
Bởi cuộc đời còn dựng núi cheo leo
Và cơn buồn ngày tháng cứ trôi theo
Như chiếc bóng trên đường trần mờ mịt
Em bên ấy nhớ mùa xuân cổ tích
Những người tình mòn mỏi với thời gian
Tình trăm năm còn bay mãi ngút ngàn
Như tiếng hát lửng lơ đêm huyền diệu
Anh vẫn đi trong ngày không nắng chiếu
Mang trái tim băng giá của mùa đông
Gửi vào thơ thêm những giọt rượu nồng
Cho ngây ngất chút tình thơ không tuổi
Những ngày vui đã lên đường dong ruổi
Thơ chỉ là dòng phiền muộn miên man
Thành dung nham tràn ngập cả non ngàn
Cho con suối vương mang sầu vạn cổ