trăn trở mùa xuân
Năm Mươi Năm, Em là người thế kỷ
Chuyện chúng mình thuộc thế hệ ngày xưa
Trước cổng trường anh đứng tập làm thơ
Nhìn áo trắng hững hờ bên lớp học
Em làm duyên cài hoa vàng trên tóc
Vành nón nghiêng che ánh mắt đưa tình
Bầu trời xanh thêm màu tóc em xanh
Hồng môi má lung linh hoa phượng đỏ
Nhớ những buổi anh đợi chờ trước ngõ
Tiếng ve kêu rộn rã cả trưa hè
Sóng nhạc tình hòa tấu những đam mê
Hừng hực lửa nhưng vụng về non dại
Năm Năm Tư phận nước non ngang trái
Giữa mùa xuân anh cất bước đăng trình
Tuổi vào đời như nắng rọi bình minh
Bao thôi thúc kết tinh thành lý tưởng
Năm mươi năm anh đi tìm hoa phượng
Cho cuộc tình bé dại thuở hoang sơ
Cho mắt môi, cho mái tóc mong chờ
Ðược trang điểm bằng cánh hoa phượng đỏ
Lá thư tình năm mươi năm viết dở
Bằng cuộc đời từng bước lạ thiên di
Tình chúng ta dù chưa có câu thề
Nhưng còn đó một thành trì bất diệt
Nơi đất khách hoa đào mang vị tết
Chợt nhớ em trong áo gấm hài thêu
Bước tung tăng trên xác pháo hồng điều
Tình thuở bé giờ đây xa biền biệt
Ðã bao lần anh xông vào đất chết
Ðể tìm em nhưng chỉ thấy hư vô
Và chỉ nghe cơn sóng vỗ đôi bờ
Xa tiếng vọng từ bên trời lãng đãng
Xuân này đây từ quê người im lặng
Tình của mình trăn trở cả mùa xuân
Ðông Anh