tiễn cụ hoàng minh chính
Phù du một kiếp nhân sinh
Công danh trần thế tài tình ai hay
Đã mang nghiệp quả thân đây
Tóc tơ gói chọn theo mây giữa trời
Cụ Chính ơi!…Cụ Chính ơi…!
Nước non non nước nơi nơi vắn dài
Tiếc thương cho một nhân tài
Trí rồng gan hổ miệt mài tuổi xanh
Đời người sống để thanh danh
Chết vì tổ quốc trung thành tổ tiên
Bước đi vững chãi ba miền
Ngẩng đầu trưóc cửa ngục, nguyền hy sinh
Mùa dân chủ chớm bình minh
Mà sao Cụ vội đăng trình cõi xanh
Khác gì đời đấng họ Phan
Trinh, Châu lỗi lạc vãn sanh ngậm ngùi
Chưa từng thấy giặc tháo lui
Chưa từng thấy cảnh sục sôi nội tàn
Cháu con vượt núi băng ngàn
Cháu con vượt bể hai hàng lệ rơi
Chưa từng thấy đảo rã rời
Chưa từng chứng cảnh nữa vời tự do
Em thăm anh chết lỡ đò
Anh thăm em chết lũ cò vây quanh
Cháu thăm ông chết khó khăn
Con chôn xác bố hộc hằn cửa quan
Cụ Chính ơi….bấy nhiêu oan
Thế thời phe đảng chánh gian muôn bề
Kẻ thương người oán bên lề
Văn chương nhân sĩ có hề mấy ai
Nắm hương đứng trước linh bài
Đã vào kinh điển đã hoà dòng thơ…?
Cụ Chính ơi….chỉ là mơ…!
Giấc phù du ấy hững hờ phù vân
Cuộc đời là chuỗi quả nhân
Sắc không không sắc tâm thân sẽ tàn
Mong Cụ tiên cảnh bình an
Hậu sanh rồi sẽ học vang truy tầm
Mới hay thời thế đá vàng
Cổ kim dể mấy trung thần không oan
Minh đăng chánh pháp ánh vàng
Di-Đà khấn nguyện xua làn nhân duyên
Đưa chân Cụ đến cõi thiên
Nơi mà tiên tổ vui niềm chân không
Việt Nam dân tộc ghi công,
Cụ Hoàng Minh Chính, trên nền sử bia
Tâm Thơ