ngày hai
Viếng anh TĐ
Anh ra đi có thanh thản không anh
Khi bè bạn và em không đến kịp
Nhắp chén vơi đầy
Cô đơn mang đi
Dang dở nghĩa trăm năm
ở hiền gặp lành nghe như lẽ tự nhiên
Anh ra đi sao lặng yên đến thế
Bao toan tính mặc cho thiên hạ nghĩ
Trên giá buồn những trang sách bơ vơ
Chiếc cầu thang ọp ẹp vần thơ
Em đến muộn chỉ nhành cây trước cửa
Anh khép lại dưới đôi mắt kính
Như lúc vui giữa bè bạn nói cười
Em lỡ rồi buổi sớm nay
Qua một ngày sang thiên niên kỷ mới
Anh ra đi hiền lành giây phút cuối
Thảng thốt giữa trời hương khói bay bay