dốc nắng mùa xuân
Tờ lịch mới nằm phơi dáng Tết
Giật mình đã trễ chuyến trăm năm
Mơ tóc em bay nghiêng dốc nắng
Bên sông ngan ngát thoáng hương tràm.
Lòng tôi đổ thành con nước lớn
Kề môi sóng vỗ ngập bóng gương
Hỏi em thơ còn nguyên ý tứ ?
Để tôi thương hết những con đường.
Em đứng khóc bên hiên mười sáu
Coi chừng nước mắt ướt vào thơ
Buồn đã giáp vườn quen áo trắng
Đếm giùm tôi những bước dại khờ.
Mùa xuân em quả tràm mới chín
Còn nghe bịn rịn dấu môi đau
Tôi đâu phụ bạc mùi hương cũ
Tại nắng tàn phai mất lối vào..
HƯ VÔ