xuân lạnh và mơ hồ
Hôm nay buổi sáng đổi màu da
Bông táo mầm nhô trổ nhánh già
Mơn mởn lá non màu biếc mới
Chim mừng ngửa cổ hát xuân ca
Ngồi bên chậu cúc ngắm mùa xuân
Mà nhớ thuở nào dạo bóng râm
Che đỡ nắng hanh tia ngọc chiếu
Ngó trời suy tưởng dạ bâng khuâng
Hư hư thực thực cõi sơn khê
Tư tưởng đầu xuân thiệt nhớ về
Khe khẻ thâm trầm vương gót cũ
Hay là vọng hướng buổi chiều quê.
Nhớ Sài Gòn một thời mơ tiếc
Hạnh phúc mân mê ngã bóng chiều
Tay vói hư không sương khói tỏa
Đất trời xưa mộng hóa tiêu điều.
Tạm nương quán trọ hoài thêm nhớ
Hơi đất trời quê lẩn quẩn đây
Bên cạnh âm ba còn vẳng vọng
Của người năm ấy vẫn vương đầy.
Đặng Xuân Linh