nhân khuôn
      
      
      
      
        Bất chợt ta nhìn người từ mộng 
Thấy lòng người vừa rộng vừa xa 
Thuyết xưa sách cũ mượt mà 
Từng lời cô đọng như là nhịp tim 
Ẩn hiện một suối tình chưa lịm 
Mang nghi ngờ phủ tím hoàng hôn 
Bao nhiêu thương nhớ trọn hồn 
Thoắt như ngã quỵ đau dồn thành đau 
Bao tê tái ập vào từng dạo.. 
Chia với ai câu đạo nhân dung 
Bất trung.. nghĩa cũng vơi chùng 
Vô tâm.. có phủ lụa nhung cũng hèn 
.. 
Nhìn thế tục lắm điều trầm não 
Chốn vô thường chao đảo ngã nghiêng 
Mỗi nơi mỗi nẻo ưu phiền 
Loay hoay con tạo tựa thuyền không neo 
Chìm vào cõi thế Gặt _Gieo 
Trái ngọt muốn vớt, công chèo.. thì buông 
Ngẫm thôi cũng xót lòng buồn 
Ta rồi tránh nổi nhân khuôn tấc này ???