thương chiếc lá vàng
Thương cho đời chiếc lá
Mong manh kiếp xuân thì
Chớm xanh vào muà Hạ
Thu ngã vàng ra đi...
Cây khô cành héo úa
Chiếc lá giưã bão giông
Đâu là nơi nương tựa
Nước cuốn trôi theo dòng
Thương cho người con gái
Nét đẹp như muà xuân
Xinh tươi như hoa nở
Bỗng dưng hoá bạc phần
Người đi không về nưã
Kẻ ở lại buồn trông
Nhìn lá rơi ngoài cưả
Lại càng thêm chạnh lòng
Đêm đàn bầu rung tiếng
Đau lòng kẻ cô đơn
Lẻ bầy chim thảm thiết
Kêu than giọng tủi hờn
Thu về phai màu nắng
Trời hoang lạnh buồn thiu
Lá rơi cành trống vắng
Cô đơn giưã Thu chiều