đêm trăng trên đồng cỏ
      
      
      
      
        Trăng hư hao để đêm vàng vọt bóng 
Ta lại một mình thui thủi ngó vu vơ 
Vài chiếc sao lờ mờ trong đêm vắng 
Một nỗi buồn thầm lặng chợt về ngang . 
Trăng không sáng hay hồn ta ảm đạm 
Lòng mờ mờ sương khói bủa vây quanh 
Tiếng dế ru gợi buồn đêm khoắc khoải 
Hạt sương nào rơi lạnh buốt đôi vai . 
Đêm lặng nghe thời gian như chậm lại 
Xoay ta về vùng ký ức mù xa 
Bao năm tháng tưởng rằng quên tất cả 
Chuyện của lòng giờ đã quá xa xăm . 
Đêm trăng nhạt bóng mờ thu héo úa 
Vùng thảo nguyên sương lụa phủ ven hồ 
Tiếng sói tru gợn hồn đêm ma quái 
Giữa đêm buồn tâm sự gởi cùng ai . 
Mới mùa trăng ta trên vùng đất lạ 
Mà lòng như rời rã đến tiêu sơ 
Ta đã đi muốn quên nghìn nỗi nhớ 
Nhưng hồn thì xao động tợ gió lay . 
  
PT.937