chơi vơi
Thời gian lặng lẽ đi qua
Mang đi tất cả...dẫu xa dẫu gần
Ước mơ đã đến bao lần?
Mà sao ta mãi...tần ngần mình ên?!
Trăng nhớ nước mông mênh vắng lặng
Nước yêu trăng lại chẳng mặn mà?!
Cho nên đời vẫn mãi xa
Trăng và nước...cứ luôn là hai phương...
Hai phương trời yêu thương cách biệt
Dù biết rằng tha thiết vô ngần...
Én thì tìm mãi mùa xuân...
Mùa xuân lại cứ bâng khuâng xa rời!
Thôi thì thôi ! Xa nhau đi nhé!
Hãy xem như kỷ niệm trong đời
Ngàn năm...trăng vẫn chơi vơi!
Ngàn năm nước vẫn ngược xuôi âm thầm...