Poem logo
Poem logo

đêm chơi vơi và lời bình

ĐÊM CHƠI VƠI
Tác giả: Hồng Dương

Mùa trăng !...
trăng sáng linh lung
Nét ngài rạng nở vỡ cung hương bồng
Em về !...
sóng gợn mênh mông
Chiều nay sương trắng mắc vòng ngọc giăng

Vẫn là em !
nét đoan trang
Em non nõn đẹp khép làn mi ngoan
Nửa hững hờ
khỏa mây ngàn
Nửa xoe tròn trịa bàng hoàng nhũ thanh

Làn mây
ven vén sau mành
Dáng mong manh đợi... bờ mênh mang chờ
Ô kìa !...
ngọn gió ngu ngơ
Hương hoa cô đọng đam mê qua chừng !...

Em Trăng !
giữa cõi lửng lưng
Cong cơn nưng nững sóng tưng tưng vờn
Dòng Ngân
Lấp lánh sương mơn
Sóng tanh bành vỡ ngỡ đờn rung ngân

Trăng ơi !
gió lụa vai trần
Hoang đàng một kiếp ngại ngần đời ta
Bầu trời xa
sắc ngọc ngà
Bỗng dưng mây gió phong ba thân nàng

Đêm trầm bổng..,,
có lỡ làng ?
Tay đan tay nhịp như tràng pháo ran
Xác xơ !
những mảnh pháo tàn
Mảnh rơi rơi vãi... ngập màn bóng đêm

Em là tiên
chốn cung thiềm
Ta là mạc khách cắt kềm cổng trăng
Tình duyên !
phận lỡ xênh xang
Nợ đan lỡ nhịp bàng hoàng thương đau.

Đêm !
trầm lắng đợi chờ nhau
Ta đây
trăng đó
Giọt sầu tong tong...
Ta
đợi chờ
giữa thinh không
Trăng dầu dầu lặng nặng lòng nhân gian

Lại là đêm
lại là trăng
Hai bờ nỗi nhớ ngỡ ngàng trăng ơi !
Đêm chơi vơi
sóng chơi vơi
Đam mê lồng lộng một trời nhớ xuân.

Ái ân...
ân ái...
ái ân !...
Đê mê cỏ lá phong trần khói sương ...
Đôi môi
nghịch ngợm vô thường...
Hồn ai ta giữ... qua hương phận đời.

LỜI BÌNH
T/g: Nguyễn Thảo

Bài thơ mang vẻ đẹp thi tiên trong cổ thi phương Đông hay quá, anh Hồng Dương à!

Anh đã yêu cái đẹp đến cùng và đưa tâm hồn con người lên chỗ cao rộng, ung dung tự tại, thoát khỏi cuộc đời tầm thường.

Đó là bức tranh thiên nhiên không tĩnh như thơ Vương Duy, cũng không nghẹn ngào nức nở như thơ Đỗ Phủ mà mênh mông phóng khoáng, bay bổng huy hoàng.

Ngoạn cảnh thần tiên siêu thoát, thế giới thần tiên kỳ ảo. Một cảnh giới “thiên nhân hợp nhất”, tâm hồn lãng mạn tiêu dao tự tại, không bị ràng buộc.

Hình như trong đêm ấy ánh trăng vằng vặc, hương hoa đẫm giọt sương. Trời là ánh trăng, trần gian ngợp ánh trăng, tâm hồn người thi sĩ cũng bàng bạc như trăng.

Nỗi cô đơn và mùi hương của “hoa em” quyện vào nhau thành những nhớ, những quên, những thực, những hư, những say, những tỉnh… lắng đọng mãi.

Chính tác giả cũng vượt lên trên thói thường, trên mọi ràng buộc, trên cả định kiến, vượt khỏi chính mình để nhắn nhủ dù cuộc đời có đen bạc xấu xa, dù vạn vật rồi sẽ đổi thay nhưng bản chất của cuộc đời còn lại như vần thơ đáng yêu và đáng sống.

Vần thơ lãng mạn ấy sẽ giúp cho con người vượt qua tất cả để có một ngày mai tốt đẹp hơn, hoàn thiện hơn. Nếu không nặng lòng với nhân tâm thì thơ cũng khó có thể phiêu diêu đến thế!

Vì lẽ đó, anh đã không lẩn tránh và mãi mãi gắn bó với cuộc đời bằng nhịp cảm xúc kỳ diệu, nhân ái qua lời mời rất chân tình:

“Ái ân...
ân ái...
ái ân!...
Đê mê cỏ lá phong trần khói sương
Đôi môi
nghịch ngợm vô thường
Hồn ai ta giữ... qua hương phận đời?!....”

Rất xúc động, em gái mạo muội phiêu cùng anh nha! Sơ suất gì xin bỏ qua, chỉ là thơ thôi mà… Hì!

MÙA XUÂN VÀ EM

Mùa xuân này
Từng cơn sóng dội vào tim em
Lại dâng lên bao dòng triều hồi hộp
Bởi cơn rét tàn đông
còn ỉ âm giá buốt
Trái gió trở trời
bất chợt nắng mưa

Màu sắc vị hương của tháng ngày mong đợi sớm trưa
Vẫn cứ âm thầm nép vào rèm cửa
Em muốn xé toạt màn đêm
Trao anh lời hứa
Hứa hẹn thật đầy
Để tiếng gọi được thành tên

Anh có biết
Em - người đàn bà rất đau khổ
Yêu cháy mỗi vần thơ tròn trịa
Cho đến từng ngôn từ vụn vỡ
Hẳn kiếp trước em từng vay anh nợ
Nên kiếp này nặng gánh với trần gian

Nơi lòng em
Anh đang là mùa xuân
Nắng rất tươi bật chồi xanh hi vọng
Khi biển đời còn chưa lặng sóng
Ta hãy vững tay chèo
về bến mộng
đón mùa yêu.

Mai Thảo

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm