in dấu chân xưa
Em ra về còn để lại dấu chân
Ngàn quyến luyến buồn vương bên song cửa
Chiều thả hồn trên hàng mây lơ lửng
Em về đâu hồn trôi giữa chiều mưa
Trông về phía bên anh rừng hờ hững
Bóng mây sầu che khuất những niềm mơ
Bờ vai anh nghiêng bóng gió đợi chờ
Em bật khóc tìm bài thơ ghi nét cũ
Mãi là anh trăng treo vùng sương phủ
Gió mùa đông hú gọi chút tình thương
Em ra về nghe muôn khúc đoạn trường
Tim vẫn nói chưa bao giờ quên được
Mang máng lời ru tình ai non nước
Điệu đàn khuya vời vợi dưới rèm trăng
Hình như mây còn che khuất bóng rằm
Nên anh đã xa em bờ ảo vọng
Lam Hồng Minh