một loài hoa
Đã sa vào kiếp phong trần
Trót mang lấy nghiệp, mấy lần nổi trôi
Tóc xanh quấn chặt cuộc đời
Cài thêm hoa tím cho người ngẩn ngơ
*
Tên em là một loài hoa
Dầu trong xuôi ngược, hiền hòa tin yêu
Xuyên qua lục tỉnh dập dìu
Kẻ đi người đến, đượm nhiều nhớ thương
*
Cõi đời sao lắm nhiễu nhương
Nên em sợ cảnh thê lương lạc loài
Đường đi dầu phải chia hai
Chúng em cũng viết xong bài thơ chung
*
Để khi mưa gió bão bùng
Có người nương tựa quây quần bên nhau
Em đem lời nói ngọt ngào
Kết dây thân ái, tô màu thời gian
*
Sợ chi hương sắc phai tàn
Chỉ đem bình dị nối ngàn tay nhau
Đường đi bãi trước vàm sau
Nổi trôi rồi cũng trở về xóm xưa
Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 09-05-2003