bài thơ cho ký ức
Tôi viết bài thơ ngày ấy tuổi hai mươi
Gởi lại cho người mấy mươi năm còn lại
Cho tiếc nuối đong đầy chiều hoang hoãi
Khi cánh chim trời khuất dạng cuối chân mây
Tôi viết về vầng trăng tỏa ánh sáng như ngày
Nơi tiếng hát vút cao giữa trời đêm lặng gió
Nơi có tình yêu gõ vào tim nghẹt thở
Từ đó đêm về thi thoảng khóc vì đau
Tôi viết cho cuộc đời như một giấc chiêm bao
Nơi gượng gạo buông tiếng cừoi cay đắng
Rồi sau đó giữa không gian vắng lặng
Chợt thấy mình - kẻ thất bại thảm thương
Tôi viết cho tôi ...từ nghịch lý đời thường
Hơn hai mươi năm đói - nghèo và khổ cực
Những cơn lốc xóay cuồng lên từng lúc
Nhổ bật niềm tin về hạnh phúc loài người
Tôi viết cho ngày giã biệt thuở rong chơi
Từng bước xoảy theo lối mòn mãi miết
Tửởng có lúc buông trôi vì quá mệt
Lại vội vàng gựơng dậy ...bước từ đầu !?
Và muốn viết cho riêng vùng kí ức khắc sâu
Để từ đó nghe một chút lòng thanh thản
Chừng có lẽ cuộc đời còn phóng khoáng
Tặng nửa nụ cừơi còn sót lại trong nhau
HM