“cô” người goá phụ
Thiên hà lững thững gió giờn Mây
Soi nhánh sông Hàm nắng ngã Tây
Ơ! người goá phụ chân lơ bước
Bối rối làm rơi chiếc lược cày
Có đợi ai đâu, nước lững lờ
Phu quân biền biệt suối vàng mơ
Sông chiều lẳng lặng thuyền với gió
Con sóng sầu chi ? sớm bạc đầu
Ngàn dặm quan san quẳng giặc thù
Đắm tình hờ hửng ánh Nguyệt thu
Mưa bay lất phất trời trở lạnh
Nghe thiếu bờ vai, tóc rối mù
Người về đâu đó dưới mờ sương
Đắp xanh yên mộ cỏ quê hương
Vành nón che nghiêng tà áo biếc
Bên bến Hàm Luông "cô" chợt buồn.
Vv Quí Thạnh -01-04- 2009
Bạch Vân Nam