phút cuối cùng
Việt, Ngô hai nước giáp ranh
Thái hồ vượt khỏi thật nhanh: trăng tuần
Cớ sao Trịnh Đán bâng khuâng ?
Quê hương, ơi hởi quê hương
Xa ngươi mới biết là thương héo lòng
Hỏi rằng sầu xứ chết không ?
Xem gương họ Trịnh lấy chồng làm vua
Làm bà vua, nhưng mà cứ chết
Một năm sau ngày kết hôn xa,
Chỉ vì nhớ bến Trữ La
Hôm hôm giặt những lụa là thơm tơ
Hình xưa bóng cũ lờ mờ,
Hắt hiu tình nhớ bến bờ xa xa
Nơi đâu cũng kém quê nhà
Cà thâm, dưa khú vậy mà ta yêu
Trịnh Đán được vua Ngô chiều
Vậy mà cứ khóc, buồn hiu, bơ phờ
Cứ than phận thiếp còn thơ
Lấy chồng xa xứ bơ vơ một mình
Nhớ ôi, nhao rún, bao tình
Ngàn năm hồ dễ xóa hình bóng thân
Tàu bay nổ máy đùng đùng
Sài gòn vẫy, giết, trên không, dạ người.
Bình-nguyên Lộc