em và những con đường màu xanh
Có những con đường dài lắm
Ta có đi mới biết lắm gian truân
Có con đường ngắn tựa chân
Đi cả cuộc đời sao vẫn không hết
Có lý tưởng không thể chết
Bởi cao thiêng liêng trên hết mọi điều
Ở nơi ấy có những chiều
Nắng Biên cương đốt thiêu nhiều nỗi nhớ
Cả tuổi xuân với mộng mơ
Cả ánh mắt em ngây thơ trìu mến
Cả cơn mưa chiều hay đến
Mang lạnh về xóa hết bến quê xa
Cả câu thơ viết đêm qua
Vì chút nắng ấy nên là dang dỡ…
Em xa những ngày bỡ ngỡ
Với quê hương có em thơ nhỏ bé
Vì lý tưởng của tuổi trẻ
Ôi các em! Sao mạnh mẽ phi thường ?
Tôi biết có những con đường
Em đã đi qua cam trường vất vả
Vượt những con đường trăm ngã
Đem những mầm xanh mang trả lại rừng
Mồ hôi em chảy không ngừng
Đã lăn dài thấm trên từng mét đất
Nơi màu xanh đã từng mất
Vì du canh nên cháy mất rừng kia
Các em đến để sẽ chia
Với khó khăn vẫn còn kia muôn ngã
Vầng trán nay hằn vất vả
Bởi suy tư lo cho cả bản xa
Đem mùa xuân đến mọi nhà
Mãi trồng rừng! Em quên cả tuổi xuân…
Ghi chú:
Trồng rừng trên vùng núi cao tây bắc là một công việc nhiều khó khăn, là thử thách lớn. Có thể so sánh công việc này với việc chúng ta vượt những con đường dù dài hay ngắn nhưng nhiều chông gai nhất.
..............