chiều thinh lặng
Như vần thơ chìm nổi trong tư tưởng
Anh lênh đênh trôi tới cuối hạ buồn
Nắng đã tàn trên khung cửa ô vuông
Cho anh thấy một ngày vui rụng xuống
Qua phố núi chợt nghe tình về muộn
Cửa trăm năm khép kín tự bao giờ
Bóng người tình lãng đãng giữa vần thơ
Đường trước mặt, gió xô đời nghiêng ngả
Anh chậm bước bên tháng ngày vội vã
Tìm một giờ yên tĩnh để yêu em
Nhân ảnh xưa như sương khói qua thềm
Còn nỗi nhớ lung linh chiều nhạt nắng
Hãy ngồi xuống trong hoàng hôn thinh lặng
Cùng anh nghe sóng vỗ nhẹ trong lòng
Cuộc tình nào rồi cũng hóa hư không
Tạ ơn em từng sát na hạnh phúc
Còn một bóng trên đường trần hun hút
Cùng mặt trời đi hết cõi trầm luân
Rải vần thơ qua vũ trụ không cùng
Trong đó có chút tình em yêu dấu