hồn sương xanh xao
Cơn gió lạnh về đây không báo trước
Giọt sương khuya bị thổi rớt hiên thềm
Phủ nằm trên những chiếc lá trong đêm
Chiếc từng chiếc lã mềm nằm gục xuống
Gió thu về mang theo cơn lạnh buốt
Đang bình yên sương bị thổi bay đi
Cố níu mình trên cành lá ôm ghì
Nhưng gió cứ cuồng si cơn thịnh nộ
Mong bão lặn trời quang không có gió
Cho muôn loài vạn vật được bình yên
Bão làm chi tàn phá sự êm hiền
Sương cũng thế đêm triền miên mất ngủ
Ai cũng bảo thu êm đềm quyến rũ
Nhưng sao lòng em thấy sợ vô cùng
Gió cứ làm cây ngã lá cành rung
Sương cũng thế không còn yên ắng nưã
Vạn lời thương hay trăm ngàn câu hưá
Cũng không bằng tình chân thật tự tâm
Đôi khi chẳng nói mà như sóng ngầm
Tình khao khát âm thầm thôi thúc gọi
Yên lặng bên nhau nghe lời tim nói
Hơi thở nồng nàn mời gọi tình yêu
Muốn ghê lắm nhưng lo sợ đủ điều
Xanh xao quá...hồn sương đêm thu lạnh