kiếp dã tràng
      
      
      
      
        Trời khuya êm vắng tiếng sóng rạt rào 
Gió lay nhẹ làm xôn xao ngọn sóng 
Ánh trăng sáng rọi chiếu vào chiếc bóng 
Dã tràng đang lần se cát biển đông
 
Một tình yêu sâu kín tận trong lòng 
Dã tràng mãi mơ mà không dám tỏ 
Đêm từng đêm bới từng hạt cát nhỏ 
Tìm hoài...cái hạnh phúc rất mong manh
 
Bên kia ánh trăng vắt vẻo trên cành 
Nhìn xuống nhân gian yên lành giấc ngọc 
Nhưng đố ai nghe nỉ non tiếng khóc 
Ngỡ dã tràng hoà tiếng sóng hát ru...
 
Trăng đã khuất lẫn sau đám mây mù 
Dã tràng cứ mãi...đợi chờ ..xây mộng 
Bới tìm hoài...nhưng có gì...hy vọng 
Đêm tàn, ngày tắt...cuộc sống vẫn thế...đơn côi
 
Thương dã tràng... 
thương cho một kiếp đời... 
tình trôi theo dòng nước... 
nên dù có ngập tràn mơ ước 
Biết bao giờ có được HẠNH PHÚc vui...
trăng ngoài kia vẫn lên cao 
sóng biển vẫn dạt dào... 
và...dã tràng mãi lao đao phận số...
 
Sương Anh