tập thơ miền gió ngược (5)
Đâu bóng người thương
Tuổi tình yêu đếm tháng ngày kiêu bạt
Xót phận người nắng đổ phía cành vênh
Phù sa kia vẫn bãi bồi bát ngát
Để đàn chim buông tiếng hót buồn tênh
Vẫn lá me bay vẫn chiều nắng nhạt
Một thuở yêu người tóc rối tơ vương
Có chút xót xa dường như mất mát
Lạc giữa dòng đời đâu bóng người thương
Gió anh
Ngực đầy
đêm
lấy sương che
Anh như ngọn gió
Vụng về
mở
Trăng!
Thời gian
Phải chi kim đồng hồ
Quay trái chiều trở lại
Để cho em và anh
Sống lại thời thơ dại
Lắng kim giờ kim phút
Trong vòng quay vô thường
Bao nhiêu lần tích tắc
Bấy giận hờn yêu thương
Đến Ghềnh Ráng,
nhớ Hàn Mặc Tử
Trăng xưa người đã bán rồi
Đêm suông Ghềnh Ráng gió ngồi tỉnh mê
Bóng ai cúi nhặt câu thề
Trăng hay nước mắt khóc nhòe cõi thơ
Viết ở Hồ Gươm
Hoa sữa chớm thu
Chút hương lặng lẽ
Em ngơ ngẩn tìm
Trái sấu thời sót dại
Tìm nhau
Giữa Hồ Gươm xanh biếc
Que kem thơm ngát tuổi học trò
Lộc vừng vẫn trong mơ
Em về
Hà Nội đã ngàn năm
Thăng Long đèn hoa rực rỡ
Nửa đời mãi tìm nhau
Độc ẩm
Giọt cay giọt đắng ân tình
Con giờ uống cạn bóng mình không trôi
Cha về tro bụi đơn côi
Chuyện trần gian mãi rối bời trong con
Cuối ngõ hoa vàng
Anh đã nói với em lời tỏ tình thứ nhất
Lời tỏ tình làm rét trái tim em
Ta đã hẹn nhau
Gặp gỡ buổi đầu tiên
Cuối ngõ hoa vàng tỏa hương ngan ngát
Nắng rớt bên đồi
Em ngơ ngác đợi
Lời tỏ tình
Hóa như hồ lệ