tập thơ miền gió ngược (8)
Ký ức
Rằm thơ trà đạo thơ tao ngộ
Mới hay giọt nắng đọng trang thơ
Bỗng dưng đọc lại bài thơ cũ
Ủ vết thời gian xanh ngác ngơ
Người ẩn vào đâu trong ký ức
Nén lòng gọi rát nỗi mong chờ
Lạnh tay họa mấy vần thơ tặng
Thương kẻ lầm sông lạc bến bờ
Em nơi xứ lạ
Em về giọt nắng chia hai
Tháng năm ghềnh gập gót hài chông chênh
Tình ơi sao mãi lênh đênh
Em nơi xứ lạ bấp bênh phận người
Giơ tay hái nhánh sương trời
Biển tình dậy sóng không lời ái ân
Trang thơ tiếng nhạc vô ngần
Xé tờ lịch cũ phân vân thở dài...
Gọi
Gọi tên dốc gió
Nghe hương trả lời
Gọi thềm nắng đổ
Nghe thầm mưa rơi
Gọi miền thơ bé
Nắng mưa đến ngồi
Gọi nhầm mai mốt
Tuổi về mồ côi
Mưa hay nước mắt
Nắng hay tiếng cười
Không ai thưa cả
Tôi ngồi gọi tôi!
Tìm nơi đâu
Tìm trong sương khói bước chân
Tìm trong hư ảo một lần bên nhau
Tìm trong ly rượu không màu
Ta chưa lần chuốc thương đau bao giờ
Tìm ai một thoáng bơ vơ
Hàng dương gió nghẹn bên hồ Xuân Hương
Tìm đâu màu áo nắng vương
Cỏ may vướng cả nỗi buồn vào thơ
Tìm đâu ánh mắt ngày xưa
Đôi ta thăm thẳm chiều mưa cuối tuần
Tìm đâu một thoáng ngại ngần
Bàn chân lối cũ khuất lần cỏ lau
Giờ tìm đâu, biết tìm đâu
Một chiều Đà Lạt nhói đau tim mình!
Không đề 2
Ta biết tình anh như bóng mây
Nhưng sao thương nhớ cứ dâng đầy
Anh đi nắng sớm hờn xanh núi
Nghiêng cả tình ta trong nắng say
Đà Lạt ngày em về
Em sẽ về với anh
Bên thung lũng sương núi đồi Đà Lạt
Em sẽ hát anh nghe những bài ca anh thích
Em sẽ ngâm anh nghe những khúc thơ mình
Ta sẽ bên nhau
Ta mãi bên nhau
Xua tan tháng ngày lẻ gió
Và quên đi nỗi khắc khoải mong chờ
Em sẽ bên anh
Đà Lạt dốc đồi sương đẫm
Lửa ngo nhen lên từ ngọn gió ẩm
Sưởi hồn nhau trong thơ em
Ngày lắng xuống hàng cây hóng nắng
Em bên anh dốc dài thầm lặng
Xôn xao sóng dội trong lòng
Ngày em về
Đà Lạt đã vào đông
Dung Thị Vân