sao không là tháng bảy
Vu Lan xưa tháng Bảy.
Em theo mẹ đến chùa.
Dâng hương mùa báo hiếu.
Thương quá, mẹ già nua.
Nhìn đức Phật uy nghi.
Đôi mi thật hiền hòa.
Em thắp nhang khẩn nguyện.
Nam Mô A Di Đà.
Cái mùa xa xưa ấy.
Đâu để ý người ta.
Vu Lan Rằm tháng Bảy.
Em mới tuổi mười ba.
Hai năm sau cũng rằm.
Con mèo con lăm răm.
Ai nhìn em tủm tỉm.
Ngày ấy em mười lăm.
Lén nhìn màu áo lính.
Vài chỗ đã sờn vai.
Chợt nhớ đến Hữu Loan.
Màu sim tím chưa cài.
Khách thập phương đông quá.
Nhưng ai không hối hả.
Nét thư sinh thong thả.
Nối gót bước em về.
Quê hương dầy lửa đạn.
Nhớ ai dài năm tháng.
Một hôm ngày chạy giặc.
Xác người lính nát tan.
Lòng thoáng nghĩ đến anh.
Đời trai tuổi còn xanh.
Hỏa châu vùng lửa đạn.
Mong vững bước quân hành.
Giặc bám trụ ngôi chùa.
Giao thông hào loang lổ.
Núp sau lưng tượng Phật.
Đạn nhả ra bủa xua.
Ngày em là cô giáo.
Lính xưa nhờ khâu áo.
Năm em tròn hai mốt.
Bên đời ta có nhau.
Vai lành lặn đường tà.
Đôi uyên ương hạnh phúc.
Em được làm chức mẹ.
Dĩ nhiên anh là cha.
Thắm thoát thời gian qua.
Đời lưu vong phương xa.
Ngày thằng Hai có vợ.
Anh làm ông,em bà.
Đo tuổi thơ khôn lớn.
Là đếm được tuổi già.
Mùa Vu Lan chợt nhớ.
Sao không là tháng Bảy.
Để em tuổi mười ba.
Nguyên Thạch