lục bát mồ côi ...
Đành thôi một kiếp lỡ làng (*)
"Ca dao" sướt mướt lệ tràn âm xưa
"Đàn" anh cung bậc trở thừa
Phím cung nức nở như mưa bên đời
Vườn xưa cỏ mọc chơi vơi
Như câu "lục bát" đánh rơi ý sầu
Em tìm vần để ráp câu
Cho thương trọn vẹn tâm đầu đôi ta
Sao "buồn" theo gió lướt qua
Để câu lục bát mượt mà chẻ đôi
Bây chừ lục bát mồ côi
Câu thương theo gió xa xôi lạc vần
Ngày càng xa nghĩa ái ân
Ôm câu lục bát ... đau vần tả tơi
Đêm thầm gọi tiếng "mình ơi"
Vẳng trong đêm lại đàn rơi thanh sầu
jacaranda
Bơ Vơ Tiếng Đàn
Đàn xưa nay lỗi cung đầu
Giọng ca ngày cũ lạc cầu yêu thương
Người đi dạ có vấn vương
Có nghe cỏ khóc trên đường tình xa
Khóc nhau giọt nước mắt ngà
Rơi trong đêm vắng giọt hòa sương xuân
Đàn khuya chẳng giữ được chân
Để người lạc bước xa dần lối mơ
Ngày buồn mưa nhỏ giọt chờ
Anh buồn rơi những giọt thơ nhớ người
Ghép câu lục bát mồ côi
Mực nghiêng loang tím những lời yêu xưa
Ngàn câu ghép một chữ chờ
Ngàn đêm ghép một giấc mơ nửa vời
Đàn thanh đàn cũng bơ vơ
Đêm trăng đêm chũng chơi vơi một mình
Cạn Nguồn