chiều của những chiều
      
      
      
      
        Có những nỗi buồn chợt theo ta 
Ngõ cuối đường đi nước mắt nhòa 
Nắng không hâm nổi lòng người lạnh 
Chiều ngồi ủ rũ chuyện ngày xa 
Chiều buông theo gió mấy cành xuân 
Là biết xuân đi chẳng trở về 
Tìm xanh ký ức dòng lưu niệm 
Tìm trắng đời nhau khối nhiêu khê... 
Chiều đi theo gió tìm vầng trăng 
Ta về cõi vắng với lặng thầm 
Xóa một nửa đời nhau di tích 
Chỉ còn cay đắng với buồn câm 
Chừng ấy ta về những buổi chiều 
Sống bằng hơi thở những vần thơ 
Gói nghìn kỷ niệm vào trang sách 
Một cõi nhân gian đã hững hờ 
Còn lại những chiều tóc phai nhanh 
Giọt sương rơi xuống dỗ mộng lành 
Run run lời cũ trăm hạt vỡ 
Mới biết chiều về đêm rất nhanh 
Mới biết chiều về đã mỏi mòn 
Ghét thương cũng hết nhạt mùa son 
Đi qua trăm ngõ về một ngõ 
Trả lại đời nhau chuyện mất còn 
Cay đắng làm chi cho đớn đau 
Phiền nhau giây phút được thêm gì 
Cho nhau cho đã gần một kiếp 
Giờ mãn hạn rồi không còn chi 
Nếu có một chiều đời lăn lóc 
Cát bụi trần ai ngập thu phong 
Xin nhớ ngày xưa dài đăng đăng 
Có người vợ trẽ trái tim nồng 
Có người năm ấy những chiều đông 
Chia nhau hạnh phúc những xuân hồng 
Chia anh ấm lạnh lần đói khát 
Chiều nay tay trắng cõi về không 
Mỹ Trinh 
Sáng chúa nhật 02/20/11, một ngày thật buồn!