chuyện chúng mình
Ai quăng viên sỏi rớt xuống dòng sông
Khiến mặt nước cau mày thành sóng gợn
Tình cũng thế ai nỡ lòng đuà giỡn
Để hồn buồn thổn thức chuyện trăm năm
Thương làm chi khiến lệ tủi âm thầm
Suốt năm canh hoài trở trăn không ngủ
Đời phù du nào có chi vui thú
Sao để tình vương trái đắng rồi đau
Chuyện tình yêu luôn có điểm khởi đầu
Bắt nguồn từ một ánh nhìn cái liếc
Và để rồi tự tâm sinh quyến luyến
Hồn dạt dào khôn xiết khi gặp nhau
Nhưng...mấy ai đạt ước mơ nhiệm mầu
Tình được đằm thắm bền lâu mãi mãi
Mới thấy gần bỗng hoá thành xa ngái
Đời vô thường là thế đấy, người ơi!
Anh chờ, em đợi...suốt cả một đời
Biết đến khi nao tình yêu viên mãn
Nếu có chăng nhờ phút giây lãng mạn
Vỗ hồn êm qua những áng thơ tình.
Có phải thế không anh?
.... chuyện chúng mình!
Sương Anh