rồi một ngày...
      
      
      
      
        Rồi một ngày  thơ bỗng chốc lặng im  
Bỏ mặc ta giữa không gian trống vắng  
Từng dấu chân quen - mưa xoá mờ đi hẳn 
Hạt nắng cuối đầu mặc niệm kỷ niệm xưa 
  
Nếu thời gian trôi ...vương lại chút hương thừa  
Ta sẽ giữ  một nửa phần dang dở 
Để những câu thơ đừng tìm về nẻo nhớ 
Ray rức lòng - rớt nhịp - lệch thanh âm 
  
Mải mê tìm trong gió những bâng khuâng  
Mong sưởi ấm trái tim đang giá lạnh 
Đêm dõi mắt tìm ánh sao hy vọng 
Lời nguyện bình yên vụt tắt giữa lưng trời  !? 
Rồi một ngày kia thơ bỗng thấy bồi hồi 
Nhìn con chữ chết dần trong vô thức 
Thôi giữ lại những gì chưa tan mất 
Làm cặn thừa cho một cõi riêng - Ta 
  
 Huỳnh Gia 
  
23-01-2010