cầm vàng mà lội sang sông
Phá thành sầu
nghiêng bầu ta rót
Cạn đôi ly
ruột xót xa thêm
Men cay chưa thấm môi mềm
Bão giông đã phủ bên thềm mắt xanh
Ðò một chiếc
mong manh trên sóng
Bến bờ đâu
mãi ngóng thêm đau
Thôi đừng mơ tưởng bên nhau
Thế nhân lắm kẻ chung đầu phụ sau
Chiếc lá xanh nhuộm màu uá đỏ
Trách ai đây !
mưa gió đổi mùa
Chợ đời mặc kẻ bán mua
Ôm bình ta cạn,
thơ đưa mấy dòng
Ôi! bình cạn
tơ lòng chưa cạn
nên bát phong lãng vãng lòng vòng
Cầm vàng ta lội sang sông
Vàng rơi không tiếc
tiếc công cầm vàng
Chu Hà