chơi vơi
Khi nắng hạ chênh vênh giọt nhớ
Nửa xuân thì mộng đã phai phôi
Người về nhặt lá vàng rơi
Tìm trong kí ức xa xôi một đời
Xưa ai đó bao lời ước hẹn
Dưới vầng trăng thề nguyện nên đôi
Chuyện tình tựa áng mây trôi
Mây bay bay mãi ta hoài ngàn năm .
Thu
Đêm vằn vặt trăng thu chếch bóng
Nghe trong lòng hụt hẫng nhớ ai
Bàng hoàng mộng vẫn chưa phai
Từ trong sâu thẳm hương say dâng trào
Nhậu một mình
Bia đã cạn mà sao sủi bọt
Sóng sánh vàng từng giọt lung linh
Đêm nay tưởng nhậu một mình
Nào ngờ cái nhớ quay thành mồi ngon
Chiều
Nắng đã tắt hoàng hôn cũng vội
Sợi tơ chiều len lỏi trong tim
Con thuyền rẽ sóng êm êm
Mờ trong nỗi nhớ không tên vào hồn
Nhớ
Ôi nhớ quá làm sao nhớ quá
Nhớ một thời cái thuở vàng son
Những chiều đánh trỏng tạt lon
Nằm dài bãi cỏ ngắm hoàng hôn rơi
Đời
Đời nhẹ, như là cơn gió thoảng!
Phù vân, nhưng khó thoát lụy phiền.
Trăm năm buồn nhớ luân phiên
Mai về ngồi toạ, bên triền nhớ nhau.
Nguyễn Khánh Chân