ta em có nỗi sầu riêng
Mộng đem dĩ vãng trở về
Từng đêm thao thức tràn trề niềm đau
Ta còn yêu nữa được sao?
Tình như cơn bão hôm nào qua đây
Chiều buồn sương ngỡ mù mây
Ta lên đồi cỏ nhớ ngày xa xưa
Bắt đầu từ một cơn mưa
Nếu không duyên gặp ai đưa người về
Yêu chi ràng buộc lời thề
Yêu chi để những đêm về trở trăn
Để rồi ước hẹn trăm năm
Như mây bay mãi xa xăm ngút ngàn
Trái tim lỡ nát một lần
Vá trăm mối cũng ngỡ ngàng duyên sau
Ta giờ chỉ biết thương đau
Dòng thơ viết mãi nỗi sầu đêm đêm
Em buồn nên giấc chưa êm
Ta buồn nên giấc chưa mềm mộng mơ
Đã thôi hết tuổi si khờ
Tình ta chắc lẽ đợi chờ kiếp sau
Cạn Nguồn