anh mang tội
Anh...
anh mang tội si mê
yêu cuồng say bão táp
giăng nỗi sầu đặc sệt bám viền môi
hôn lên môi son vị ngọt rã rời
Em...
em là nước
suối vĩnh hằng trong sa mạc
mát lòng ta giữa cay đắng sự đời
em cho ta nguồn sinh lực tiếp hơi
để vương lên nửa kiếp đời còn lại
anh mang tội, bởi vậy... em e ngại
ngăn trống nào bỏ lại giữ lòng tin
khi trong ta, bàn tay trắng một mô hình
là một khối tình yêu đang chờ đợi
dâng hiến, cho đời không còn nghiệt ngã
Yêu...
vì sao em lại khóc?
giọt lệ nào đọng lại bởi thời gian
gói quá khứ vào một giấc mộng tàn
và nối lại những giấc mơ huyền diệu
thôi đừng mơ, hãy vỗ về bằng âm điệu
từ tiếng lòng của hai kẻ khởi, được yêu
em có vui khi màu nắng mới ngã chiều
khi hoàng hôn ru em vào ân ái
khi trăng nhú phủ lên vùng ngây, dại
em thuộc về anh, anh của riêng em
tiếng lá rơi khúc khích ở bên thềm
như biết được ta yêu từ dạo đó
vì quá khứ đã là một điểm nhỏ
không thuộc về quan niệm của hai ta
Đoạn Trường