khắc khoải...
Mới chớm thu ngỡ mùa đông gõ cửa,
Lạnh lòng ai một nỗi nhớ không tên.
Chiều muộn dần không gian phủ màu đen,
Ai vẫn đợi bàn chân quen trở lại?
Lối xưa cũ giờ gió lùa trống trải,
Khiến tâm tư thêm khắc khoải cồn cào...
Đêm hiện hữu lung linh triệu ánh sao,
Vẫn thầm mong dù hanh hao trăng khuyết.
Cả một đời bàn chân đi mải miết,
Bao giờ về cùng người dệt mộng đây?