hương khói xưa
Hương khói xưa
Đưa tay dụi mắt nhìn làn khói
Thấy cánh diều ai thả buổi chiều
Thả hết tuổi thơ vào trong gió
Giữa thời hoa mộng phất tin yêu
Diều giấy lên cao sợi chỉ dài
Gắn tờ giấy viết gởi thư ai
Gió lùa bay đến vài câu tỏ
Nơi chốn hư vô cảm mến này
Nhìn làn khói bếp cuối nhà sau
Ngọn gió đưa hương gạo chợ Đào
Hoặc giả nàng Hương thoang thoảng phớt
Nhìn quanh bầu thẳm trí vương màu
Thời gian lầm lủi vòng chồng chất
Từ ấy đến giờ mấy chục xuân?
Ngày tháng kéo dài thân nhuộm thấm
Qua thời tuổi mộng, bỏ xa dần
Dây tơ có hạn,… cũng cao vời
Đêm xuống quay về sớm nghỉ ngơi
Đã lướt gió ngàn nhờ sợi chỉ
Chỉ đà thả hết, cánh thư rơi
Ngày thơ mộng dứt dứt trời mơ
Khói đã bay theo lẫn trên ngàn
Khói đã bay đi không trở lại
Còn nghe than thở tiếng thời gian