dáng thời gian
Sâu đo từng bước nhỏ
Cũng hết đoạn đường dài
Là xanh tươi thảm cỏ
Để mát bàn chân ai
Tiếng kêu trong khuya vắng
Xé toạc bóng đêm dày
Tia nắng hồng vừa chớm
Bắt đầu một ban mai
Đi ngang đời đã xế
Bóng ngày xuyên qua vai
Tiếng ưu phiền âm ỉ
Cháy lên ở chốn nầy
Giọt chiều rơi thoi thóp
Đọng cuối ngày đâu đây
Nghe ra từ bóng tối
Bao nổi ân hận đầy
Mỗi con người lầm lũi
Sớm chiều có ai hay
Ngồi đếm mùa xuân đến
Đau từng đầu đốt tay
Hong thời gian lành lạnh
Mặc thế tình còn say
Trời tự do xanh ngát
Có cánh diều tung bay
Về ngang qua làng cũ
Niềm vui đậu trên tay
Tiếng cươi em bật dậy
Vá nổi buồn lâu nay
Đời còn xuôi còn ngược
Nhà ai vui sum vầy
Hóa thân thành yêu mến
Tưới lên đời ngất ngây./.
NGÃ DU TỬ