thu tương tư
Thu đã đến nhưng không chịu ở
Đường trăm năm lở dở tình đau
Quê nhà anh khối tình sầu
Trời Tây em cũng nát nhàu trái tim
Thu mang lại nỗi niềm cô quạnh
Viển xứ trời lành lạnh buốt da
Nhớ anh giọt nước mắt ngà
Âm thầm rơi xuống chan hoà má môi
Thu Hà Nội mất rồi từ thuở
Anh tiễn đưa em ở Nội Bài
Tình ta từ đó chia hai
Em đi, anh ở giọt dài vắn rơi
Đêm không ngủ nhớ người phương ấy
Cảm thấy lòng trổi dậy nhớ nhung
Làm sao có thể tương phùng
Á - Âu cách trở nghìn trùng dặm xa
Hồn dậy sóng âm ba não nuột
Mình từ đây không thuộc về nhau
Tháng mười cảnh sắc đổi màu
Vàng thu lá rụng tình sầu tương tư
Sương Anh