bài thơ gởi vợ
Bài thơ cũ trong ngăn tim lặng lẻ
Ru lòng em những ngày tháng cô đơn
Tôi phiêu lãng
Bước đường trần hồ hải
Mong cảm thông
Xin em chớ dỗi hờn
Bài thơ ấy
Lời đơn sơ chân thật
Không màu mè
Không sáo ngữ rỗng không
Từng chữ thơ như nói được nỗi lòng
Và thẫm thấu vào trong từng mạch máu.
Thơ của tôi
Không bạc tiền
Không cơm gạo
Chỉ đơn thuần có đôi nét giao duyên
Em cũng nghĩ
Nơi đây là cõi tạm
Nên sá chi giàu có lắm bạc tiền.
Con tim ấy
Dễ tình nào rung động
Dẫu chuốt trau o bế lắm mỹ miều
Dòng mật ngọt như tơ tằm cuồn cuộn
Tơ không ra được dải lụa tình yêu.
Tôi chẳng hiểu vì sao tim em đọng
Yêu thiết tha như vỡ cả mạch nguồn
Hay có lẽ do ông Tơ bà Nguyệt
Đã se rồi nên duyên được tròn vuông.