tự kỷ
Ta đổ chút nắng thừa cho ngày tắt
Để đêm về ám ảnh giấc mơ suông
Dị đoan lớn lên bằng lời nói
Rọi vào tim u ám mắt buồn
Ta sợ mùa đông nông nổi
Gió về gánh hết niềm vui
Chỉ còn ta
và nỗi buồn sót lại
Rưng rức mùa
xô mãi tình trôi...
Một chiều thơ thẩn bên đồi
Nằm nghe cỏ hát ru tôi dại khờ