anh vừa gìa khú tuổi mưa bay
cắn vỡ hạt mưa từ trán rụng
anh trần như nhộng tóc em xoa
bao điều muốn nói , văn lủng củng
nằm đống ngổn ngang , thơ vỡ oà
ướt đẫm quanh người những hạt sương
lạnh về áo trắng bẩn câu thương
anh gỡ tay em đang luồn tóc
buông lỏng đường bay mộng vô thường
em nhổ dùm anh một nhánh gai
chiều qua ghim cứng ở đôi vai
vết xước còn in màu máu rỉ...
em vừa lây dính đỏ trên tay...
ghé về tim não buổi sáng nay
khô cứng gân tê mới chợt hay
em đã no tròn ngày giông bão
anh vừa gìa khú tuổi mưa bay