bài thơ cho người gái huế
Chiều nao em đứng bên bờ
Nước Sông Hương vẫn lững lờ cuốn trôi
Mắt em bỗng chợt xa rời
Thuyền ta như lạc giữa đời sông em
Nghe mưa miên viễn trên triền
Núi che mắt hút em miên man buồn
Gió phơ phất mái tóc huyền
Tà huy máu nhuộm giữa miền nước đau
Rồi từ khi gãy nhịp cầu
Ôi thương thành nội những ngày đao binh
Giặc về em bỏ kinh thành
Sau lưng kỷ niệm đã xanh những mồ
Ta thân phiêu bạt vô bờ
Mấy năm xuôi ngược tàn mơ đợi chờ
Chợt nghe thương nỗi bơ vơ
Nhớ em ta nhớ cả bờ bến xưa
Ôi xa rồi em tôi người gái Huế
Có đôi mi cong với mắt vọng buồn
Chừ em biết có còn thương
Hay như cánh vạc giữa sương trời mù
Tình như chiếc lá mùa thu
Bay theo cơn gió ta sầu trăm năm
Ôi đôi mắt ! Mắt em ngời ngời sáng
Một tinh cầu ta lơ lững giữa không gian
Thuyền lạc hướng ta về đâu trăm ngả
Một giòng sông em đã chở ta về
Ôi đôi mắt ! Mắt em buồn vô kể
Sóng xô bờ từng đợt cuốn hồn anh
Nước luân lưu mây trắng bỗng xây thành
Ta đã thấy mênh mông chiều tưởng nhớ
Ôi đôi mắt ! Mắt em người gái Huế
Một trời thơ mang nặng những u hoài
Giòng sông đó như vẫn còn cuốn mãi
Trong mắt em con nước xoáy tâm hồn
Ta từ độ giặc về gieo chết chóc
Những hầm chông ụ pháo bỗng nhiều thêm
Đạn gào lên! Tăng rú! Quỷ ma cười!
Và từ đó ta đi ngoài sương gió
Mùa Xuân nào lũ giặc phá nội thành
Ta còn nghe những âm hưởng thất thanh
Trong bể lửa ôi tiếng cười rỉ máu
Xác nào đây ôi mẹ hiền đó phải
Bà mẹ hiền khốn khổ suốt trăm năm
Chừ nằm xuống mắt vẫn còn trân tráo
Chờ thằng con độc nhất tận phương nào
Mẹ nằm đó như vẫn còn hối tiếc
Rồi buông xuôi như một tiếng thở dài
Non thế kỷ ôi một đời hệ lụy
Còn gì nữa không em người gái Huế ta ơi!
(Viết tại TTHLKQ Nha Trang 1973)