bảo tàng viện luân ðôn
      
      
      
      
        Tôi không nhớ lần này lần thứ mấy 
Tới nơi đây bảo tàng viện Luân Ðôn 
Hòa dòng người bước nối bước dập dồn 
Chiêm ngưỡng… ngẩn ngơ… từng rừng tranh… núi tượng 
Tôi xuýt xoa…ôi mênh mông triù tượng 
Hồn nhập hồn chất ngất quấn quyện say 
Phong cảnh con người thế giới đổi thay 
Ðang tươi sống trong tầm tay …tuyệt mỹ 
Tôi xuôi ngược thời gian từng thế kỷ 
Hôn nồng nàn lên màu sắc tình thi 
Tim bồng bềnh dâng máu huyết từ bi 
Lòng tha thiết gọi… kêu …tên nghệ sĩ 
Tôi bồi hồi điệp trùng bao ý nghĩ 
Mình là người hay phù thủy ,chim muông? 
Lạc vào đây miền ngà ngọc thiên đường 
Miền thương nhớ …bát ngát hương mê đắm 
Quên ngoài đời đang trầm luân cay đắng 
Tay vươn tay đón bắt ánh hào quang 
Ðây tiền nhân khai phá lối thênh thang 
Nghệ thuật sáng ngàn khung trời thơ mộng 
Lịch sử ngổn ngang khua tâm hồn rung động 
Lúc hào hùng thần khí vút trời cao 
Lúc cuồn cuộn âm vang sóng ba đào 
Lúc lầm lũi sa mạc hoang khao khát 
Lúc hiền lành như ruộng nương bóng mát 
Lúc cô đơn ngờ nghệch lắng sâu buồn 
Lúc như tranh tĩnh vật nép trong khuôn 
Hừng hực nóng hay lạnh tanh chưa rõ nghĩa 
Lúc rờn rợn vùng dị kinh …nghiã địa 
Lúc nghẹn ngào cầu nguyện đấng quang minh 
Mong bạo chuá khắp mọi miền sụp đổ 
Cho nhân gian đã bao đời thống khổ 
Cho nụ cười xóa lấp dấu nghiệt oan 
Cho muôn phương và non nước điêu tàn 
Mãi no ấm tự do thơm màu nắng 
Tôi sung sướng trong vòng tay muôn sắc 
Muốn khóc…Muốn cười … muốn nhẩy múa lượn bay 
Muốn tương tư yêu mảng khối mỏng dầy 
Muốn đi mãi trong lâu đài thần thánh 
Muốn nghiêng mình trước thành công óng ánh 
Trước linh hồn bất tử với thời gian 
Trước mồ hôi và xương máu huy hoàng 
Ðã xây đắp…soi niềm tin cuộc sống 
Trời mùa Ðông…Mùa Ðông cuồng gió lộng 
Tôi lạc loài dò dẫm giữa băng sơn 
Ðôi môi tím, tuyết nhuộm trắng vai sờn 
Hồn ấm… Nặng… Cả bảo tàng vô giá … 
Vũ Kim Thanh