hoài niệm
Chiều xưa ấy có mưa rơi trên phố
Sợi nắng vàng e thẹn nép bên song
Tay trong tay chuyền hơi ấm cõi lòng
Công viên vắng hàng ghế buồn lặng lẽ
Nắng rơi nhẹ giọt tơ vàng nhung nhớ
Vài cánh bèo lạc lõng dạt ven sông
Bờ môi tham nhòa nhạt cánh sen hồng
Giọt mưa rơi hay là dòng lệ nóng
Anh hẹn em chiều cuối tuần xem lễ
Bên thánh đường vang vọng tiếng chuông lơi
Quỳ bên em tim nghe ấm lạ thường
Chúa đã biết anh là người ngoại đạo
Sau thánh lễ mình đưa nhau dạo phố
Từng góc đường ánh mắt chợt thân quen
Tách kem ngoan ngọt lịm cánh môi hồng
Làn mây rối ngời lên mầu luyến ái
Rồi từ đó giáo đường sao quen quá
Ấm áp lòng Chúa ngự tận trong tim
Câu thánh kinh chừng như đã thuộc làu
Vì yêu em nên anh đà kính Chúa.
Hai mươi năm lẻ tình không yên giấc
Mái tóc huyền năm ấy lấm chấm hoa
Dấu chân chim in đậm mắt môi nhòa
Chiều hoang xế bóng chìm trong huyền thoaị
Mình đã cùng hoàn thành hai tác phẩm
Áng văn nào cũng đậm nét yêu thương
Xin thời gian đừng nhạt nét chữ hồng
Trong khoảnh khắc anh mơ ngày xưa ấy
Biên hòa chiều mùng 10 Xuân Bính tuất