hoa cỏ may
Anh thương lắm một loài hoa cỏ dại
Nhỏ nhoi một mình, heo hắt bụi đường xa
Sao em cứ dùng dằng, vương vấn bước người qua?
Chạm vào chân ai, níu vào ai... hôm ấy...
Để quân tử dằn lòng như vậy
Nhặt mảnh tình rơi, vùng vẫy khỏi tay mình
Sao em không lặng thầm, giả bộ làm thinh?
Đừng bươn bải và cả tin như thế
Để sau lưng ai, em sẽ là không thể
Bước theo cùng, day dứt lắm người ơi !
Bụi đường cứ bay và năm tháng cứ trôi
Khắc khoải đam mê, rơi rụng thời con gái
Anh - lữ khách qua đây, thầm ái ngại
Thương lắm một loài hoa cỏ dại... xót xa...!