mang tên loài hoa dại
Đổi lấy một tiếng yêu
Em mang đời đánh cựơc
Mùa đông như định trứơc
Bên kia ngày tóc xanh
Biết bao là ngõ quanh
Khó cho lòng định lối
Trái tim thường bối rối
Khi yêu điều mong manh!
Có bao giờ không anh
Nhắc tên loài hoa dại?
Thuở ngài xưa xa ngái
Vô tình anh bước qua...
Ôi dấu chân thật thà
Xôn xao vùng gió nắng
Dẫu bây chừ xa vắng
Nhưng in hằn tháng năm
Chỉ chút thôi, duyên thầm
Xuôi theo người mải miết
Cớ sao hoài bất diệt?
Trong em - dù riêng mang!
Phải chăng đời trái ngang
Bởi em phận con gái?
Trót mang tên hoa dại
Để cho người lãng quên...