loài hoa mang tên em
Hoa Quỳnh như tiếng thở dài. Nữa đêm thức giấc gọi ai thì thầm. Dịu dàng cánh khép mi cong. Giọt sương khe khẽ nằm trong lòng nàng. Nhìn em thương đến mênh mang. Dưới trời vắng lặng, đêm giăng giăng tình. Hỡi em chớ khép lòng mình. Để anh ôm nặng chữ tình vào thơ. Để anh cứ mãi ngu ngơ. Thả làn khói bạc thẫn thờ vì em.