nắng đầy
Đông hết rồi sao người mang lắm áo
Ngơ ngác tưởng trời giá buốt căm căm
Nhớ Hà Thành mà vọng cõi xa xăm
Thực tại nắng đi tìm cây tỏa bóng.
Ta sung sướng gặp vườn tiên cõi sống
Lảnh lót trong veo tiếng oanh vàng
Phượng cùng Me rộn rã báo mùa sang
Thơ dâng sóng làm ngôn từ nghẽn lối!
Như cõi mộng cánh đồng tìm chim Ngói
Lúa thơm vàng theo em gái về đâu
Lối nhân gian muôn nẻo nét bắc cầu
Bông Súng trắng nghiêng trời mây nồng ấm!
Cũng có lúc mộng du buồn bã ám
Chân vô hồn đưa bước chẳng đùa vui
Chỉ lát thôi rồi rộn rã bước đời
Như nơi đến có người đang ngóng hẹn.
Cây đa mãi đợi thuyền kia về bến
Thả tương tư buộc võng trẻ đánh chơi
Ai thương ai gánh đất đắp nên đồi
Ai ân nghĩa còn nhớ câu cắn cỏ.
Cũng có lúc muốn đan lồng giữ gió
Níu chân ai đang trí vượt ngàn trùng
Muốn chúa Sơn Lâm phải bỏ lại rừng
Muốn tát biển để săn lùng con cá.
Và chợt hiểu khi ta giành tất cả
Ta có chi đáp trả nghĩa muôn vàn
Nhủ chăm cây giành khế để chim ăn
Trồng thêm cỏ để trâu còn chỗ gặm.
Xuân Hạ Thu Đông đời muôn sắc thắm
Quả ngọt đầy dâng sớm mai nay
Cho luân hồi sẽ mãi đẹp tái lai...