nợ văn chương
NỢ VĂN CHƯƠNG
Là chút lòng tôi với cuộc đời
Với người quen-lạ, ghét-thương tôi,
Với trăng, với gió và em nữa
Với cả canh tàn rượu đắng môi.
Như chút tình riêng không thể nói,
Với người nay đã quá xa xôi.
Công danh thành-bại, vinh cùng nhục
Hạnh phúc, buồn-vui ngỏ mấy lời.
Nợ đã vốn nhiều thêm chút nợ
Tựa hồ sông biển hóng mưa rơi !
Văn chương là nợ không thành nợ
Vay trả tùy ta với cuộc đời .
Mai Hữu Phước
(10.2003)