dừng chânhờn giận
đời người ví tựa con đò
thuận buồm xuôi gió mát cho tay chèo
gặp khi nước cạn gió gieo
nhọc nhằn tay lái chẳng theo ý mình
đôi bờ hoa cỏ rung rinh
hiểu đâu dòng nước nghĩa tình đầy vơi
gió mây quanh quẩn bầu trời
hiểu đâu trần thế đâu nơi vui buồn.
như vần thơ nặng nhớ thương
tâm tư khắc nhớ mấy đường tâm giao
người đi quên cả tiếng chào
tâm tư như gió trên cao vô tình.
biết là trong cõi nhân sinh
mấy ai hiểu được nghĩa tình đa đoan
khi vui như giọt nước tràn
khi buồn ghét kẻ gian tham chẳng nhìn.
cũng vì chút đạo bình sinh
người trao đạo nghĩa -dệt tình thâm giao
giận đâu những bạn thanh tao
nhớ thương giọng cũ xôn xao sớm chiều.
ơi vần thơ cũ thân yêu
bút xưa còn nhớ những điều đổi trao
người đi còn nhớ ngọt ngào
xin mau tìm lại...hôm nào gieo thơ.
thân tặng HUYỀN BĂNG
và tặng các bạn thơ của THƯ QUÁN.