trách gió đông
gió đến tự nơi nào
bước chân mang giá lạnh
khi biển Đông còn ấm
sao gió vội xót xa.
bao vần thơ còn tiếc
với mùa thu ngàn hoa
mảnh trăng còn mơ ngủ
với trần gian hiền hoà.
buổi chia tay lưu luyến
kẻ ở tiễn người xa
hai con tim bịn rịn
trong lời hứa lệ nhoà.
sao gió vội cay nghiệt
thổi rối tóc em ta
làm vai gầy run rẩy
vòng ôm chẳng muốn xa.
cảnh buồn dâng héo hắt
chẳng có nắng và hoa
trách ngọn gió đơn độc
lạnh dăng khắp nẻo xa.